Khi ta già đi – Hạnh phúc thật giản dị và bình yên

Buổi sáng, anh đi uống cà phê với bạn. Chuyện trò hơn một tiếng, rồi về. Chị đi bộ, tập thể dục, đi chợ và mua đồ ăn sáng. Anh chị vừa ăn sáng vừa xem ti vi. Hai người không nói chuyện vì mãi xem ti vi.
Buổi trưa, anh đói bụng ăn cơm trước, xem ti vi, xem báo, đi đâu đó hoặc đi công việc cho vợ chồng con trai.
Chị ăn cơm sau, lên facebook, xem báo. Đôi khi chị kể chuyện hàng xóm, chuyện bạn bè của chị, anh nghe rồi ậm ừ.
Buổi tối, kẻ trước người sau ăn cơm, coi như ai đói bụng trước ăn trước. Cùng nhau xem chương trình 60 giây. Anh thích xem các chương trình khám phá, chị thích xem phim. Hai người vẫn không có gì để nói chuyện.
Một ngày trôi qua thật dài…
Anh chị có hai con đã lớn, có gia đình ở riêng.
Anh chị về chung một nhà đã 40 năm. Từ thời bao cấp cuộc sống rất vất vả. Anh lái xe, xe nhà và chạy mướn, anh lái tất cả các loại xe, chạy từ sáng đến tối.
Chị buôn thúng, bán lẻ, xoay sở đủ nghề. Với chiếc xe đạp, chị chạy suốt ngày ở ngòai đường. Buổi tối, gia đình sum họp bên bàn cơm, chị kể đủ mọi chuyện. Anh lắng nghe chị kể không sót từ nào, đôi khi chêm vào vài câu bông đùa hoặc hỏi một câu. Chị càng hào hứng tăng âm tiết của câu chuyện. Anh là người trầm tính, anh luôn luôn lắng nghe chị nói.
Hai đứa con rất thích nghe mẹ kể chuyện. Chúng tranh nhau hỏi mẹ những câu hỏi ngây ngô. Con trai lớn có tính khôi hài, luôn làm cả nhà bật cười vì những câu nói của nó.
Giờ con học bài có ba mẹ ngồi kế bên giảng bài, hai con hào hứng kể chuyện trường lớp…
Một ngày quá ngắn, không đủ cho cả nhà sum họp.

Tích tắc… tích tắc…
Một ngày hai mươi bốn tiếng. Ngày xưa, bây giờ và tương lai. Thời gian vẫn đều đều trôi như nhau. Nhưng bây giờ, chị thấy ngày thật dài và đơn điệu.
Một buổi tối, chị rủ anh đi bộ. Ban đêm không khí mát dịu, những ngôi sao li ti lấp lánh trên bầu trời trong vắt.
Con đường trong xóm có những bóng đèn nhỏ cách nhau khoảng vài chục mét. Chị nhìn hai bên đường, có gia đình quây quần trò chuyện, có gia đình đang xem ti vi, có nhà con đang học bài… chị chợt nhớ gia đình mình năm xưa.
– Nhà mình bây giờ các con lớn, ra ở riêng hết rồi, chỉ còn hai đứa mình, cũng buồn anh nhỉ.
Anh đi sát lại, nắm tay chị bóp nhẹ:
– Từ giờ cho đến khi về bên kia thế giới, chỉ có em và anh thôi. Mình nương tựa nhau mà sống. Em đau yếu anh sẽ lo cho em.
Bất chợt, chị nghe tiếng đập loạn nhịp của trái tim bấy lâu ngủ yên. Chị cảm thấy bàn tay của anh thật ấm.
Đã rất lâu rồi chị không tìm thấy bàn tay ấm áp của anh. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị…

Vậy đó, khi yêu nhau, ta về bên nhau. Tình yêu còn nồng thắm, hạnh phúc ngập tràn. Thời gian trôi đi, tình yêu nhạt nhòa, nhưng nghĩa phu thê vẫn còn đó. Ta hãy gìn giữ và vun đắp mỗi ngày. Chúc các bạn luôn luôn hạnh phúc!

Bình luận
Zalo