Ngày xửa ngày xưa, khi mà chế độ mẫu hệ còn đang thịnh hành, ở vương quốc nọ, vào một ngày người vợ đi công cán...
Hết giờ làm, người chồng lo đi đón con, cho con vui chơi ở bể bơi của trường. Về đến nhà, người chồng tranh thủ chạy bộ một chút cho khỏe người, với mục đích rèn luyện sức khỏe để chăm sóc tốt cho vợ con và để còn có ít thành tích, khoe với hội nhóm. Nhưng cũng chỉ dám chạy bộ có 10 phút. Xong về lại lo tưới cây, tắm rửa cho con. Chẳng có việc nào là muốn bỏ qua cả.
Người vợ đã chuẩn bị sẵn cơm nước đầy đủ cho bố con từ trước, gọi điện về cho con, quát: "Sao 7 giờ tối mà bố con còn chưa ăn cơm à?".
Người chồng cho con ăn cơm xong, cho con học bài, giặt giũ, phơi quần áo. Bỗng dưng mất điện, cả xóm ra ngõ hóng mát. Thằng cu con nhảy múa, trò chuyện luyến thoáng, làm ồn ào cả một góc.
Khi cho các con đi ngủ, có tin nhắn được gửi đến: "Sao chạy ít thế?". Họ đâu biết rằng, cái được gọi là "chạy ít" đó đã là cả một sự cố gắng, thậm chí sự cố gắng còn nhiều hơn so với người chạy quãng đường dài gấp 10 lần.
Nhìn các con ngủ ngon lành, người chồng đã có một ngày hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ!