Ai cũng bắt đầu từ số 0 – điều quan trọng là bạn dám bước.
Không ai sinh ra đã giỏi, cũng chẳng ai vừa bắt đầu đã tự tin. Chúng ta thường chỉ nhìn thấy ánh sáng ở đích đến, mà quên rằng phía sau nó là những ngày tháng dài thật dài của sự bối rối, hoang mang và cả thất vọng.
Tôi từng biết một bạn làm nội dung – ngày đầu tiên nhận việc, bạn ngồi nhìn màn hình trắng gần ba tiếng mà không viết nổi một dòng caption tử tế. Mỗi lần gửi bài, lòng lại thấp thỏm như thể nộp đơn xin tha thứ. Có hôm bị sửa gần hết, bạn cười gượng: “Không biết mình có hợp với nghề này không nữa.” Nhưng rồi hôm sau vẫn ngồi vào bàn, vẫn viết lại từ đầu – vụng về nhưng không bỏ cuộc.
Người nói tiếng Anh trôi chảy bây giờ, từng run rẩy khi cất lên tiếng “Hello” đầu tiên.
Người thuyết trình tự tin trước đám đông, cũng từng đỏ mặt đến bật khóc khi đứng lên nói tên mình ở buổi họp lớp.
Và chính những khoảnh khắc tưởng chừng xấu hổ, nhỏ bé ấy – lại là điểm xuất phát của mọi hành trình phi thường.
Mỗi người đều bắt đầu từ con số 0. Điều tạo nên khác biệt… là bạn có dám bước tiếp hay không.
Nếu hôm nay bạn thấy mình còn vụng về, còn thiếu sót, còn hoang mang… thì điều đó không sao cả. Ai cũng đã từng như thế.
Nhưng bạn phải bắt đầu thì mới có thể trở nên giỏi.
Không ai tỉnh dậy một sáng và bỗng nhiên trở thành người xuất sắc – mọi điều tuyệt vời đều bắt đầu từ những bước chân đầu tiên, đầy lúng túng và cả nghi ngờ.
Vậy nên, cứ bước đi – dù bước chân còn chậm, còn run rẩy.
Miễn là bạn không dừng lại.
Bởi mỗi lần bạn lựa chọn không quay đầu, mỗi lần bạn vượt qua thêm một chút mệt mỏi, một chút ngần ngại… chính là bạn đang tiến gần hơn với phiên bản kiên cường, bản lĩnh và rực rỡ hơn của mình.
Không cần nhanh – chỉ cần đủ tin và đủ bền để không bỏ cuộc.